
Lykhovydov là một hiện tượng tại FK Real Pharma, câu lạc bộ hạng 3 Ukraine, nơi ông không chỉ là cầu thủ mà còn là chủ tịch và chủ sở hữu. Ông lớn hơn gấp ba lần tuổi nhiều đồng đội, những chàng trai 17, 18 tuổi đang mơ ước bước lên các giải đấu cao hơn. Trong mùa giải 2024-25, ông ra sân 11 lần, ghi hai bàn từ chấm phạt đền. “Nếu tôi mang lại kết quả, có lẽ tôi sẽ đá chính trận kế tiếp”, ông nói. “Nếu không, tôi sẽ ngồi dự bị, chơi vài phút cuối”. Với ông, bóng đá không chỉ là đam mê mà còn là nguồn sức mạnh để vượt qua những thử thách của cuộc sống.
Odesa, nơi Real Pharma đặt trụ sở, đã sống trong bóng tối của chiến tranh hơn ba năm. Một đoàn tàu chở hàng chạy qua đường ray phía sau sân tập, như nhắc nhở về những nỗ lực không ngừng để giữ Ukraine vận hành. Sân Stadion Ivan, nơi đội bóng thi đấu, chỉ có khán đài hai hàng ghế, với một chuồng gà ở góc xa. “Chúng tôi có 4 cầu thủ mới 17 tuổi”, giám đốc thể thao Borys Tyshkul chia sẻ. “Họ kiếm 200-300 euro mỗi tháng, cộng thêm tiền thưởng thắng trận, nhưng mùa này chỉ có hai lần như vậy”. Đơn giản vì Real Pharma đứng cuối bảng Nhóm A giải hạng Ba, nhưng may mắn không phải xuống hạng.
Lykhovydov không chỉ là một cầu thủ. Ông là người đứng sau sự tồn tại của Real Pharma, từ khi thành lập vào đầu thiên niên kỷ đến khi chuyển chuyên nghiệp năm 2011. Là chủ công ty dược phẩm, ông đã biến giấc mơ chơi bóng chuyên nghiệp của mình thành hiện thực. Ra mắt ở tuổi 45 nhưng ông không phải kẻ nghiệp dư. Từ nhỏ, ông đã tạo ra các đội bóng ở trường học, làng quê Novaya Kovalivka, và đại học. Trước khi kinh doanh, ông từng dạy lịch sử Ukraine tại đại học y Odesa. Bóng đá luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ông.

Một ký ức khó quên là mùa giải 2016-17, khi Real Pharma chỉ cần một chiến thắng để vào vòng play-off thăng hạng. “Chúng tôi phải đánh bại Nyva Vinnytsia”, ông nhớ lại. “Họ áp đảo, nhưng 10 phút trước khi hết giờ, hậu vệ phải của chúng tôi ghi bàn. Chúng tôi mừng rỡ, nhưng họ gỡ hòa muộn, và thế là hết”. Cảm xúc ấy, theo ông, là điều chỉ thể thao mới mang lại. Với gần 200 lần ra sân, Lykhovydov đã chứng minh rằng tuổi tác không phải rào cản.
Chiến tranh đã làm mọi thứ phức tạp hơn. Ngày Nga mở chiến dịch quân sự đặc biệt của họ, Lykhovydov lái xe đến trung tâm Odesa để đảm bảo nhân viên của mình có đủ tiền mặt khi máy ATM ngừng hoạt động. Ông cung cấp thuốc và vật dụng thiết yếu như lò sưởi cho binh sĩ gần tiền tuyến, mang quần áo và thực phẩm cho trẻ em ở những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề.
Bóng đá là nguồn cảm hứng giúp ông tiếp tục. Ông tham gia ba trong bốn buổi tập mỗi tuần, dành thời gian còn lại cho công ty. Những giấc ngủ ngắn 15-20 phút buổi chiều giúp ông duy trì năng lượng. Con trai ông, Andriy, từng ra mắt Real Pharma ở tuổi 14, gọi cha mình là “Zidane” vì tầm nhìn và kỹ thuật, dù tốc độ không còn. “Ông ấy không có tốc độ nhưng có tầm nhìn tốt,” Andriy cười. Trên sân tập, Lykhovydov vẫn thể hiện khả năng chạm bóng mềm mại và chuyền bóng đa dạng.
Ông có một bài khởi động đặc biệt, giống điệu haka, giúp thư giãn cơ bắp và tuần hoàn bạch huyết. Kể từ khi bị viêm dây thần kinh tọa 15 năm trước, ông áp dụng phương pháp này để tiếp tục chơi bóng. “Tôi từng nghĩ mình sẽ chơi đến 50 tuổi”, ông nói. “Nhưng giờ gần 60, tôi không tự đặt giới hạn”.
Real Pharma đã gửi thư đến FIFA để xác nhận kỷ lục cầu thủ lớn tuổi nhất, nhưng chưa nhận được phản hồi chính thức. Khi chiến tranh kết thúc, Real Pharma hy vọng ký hợp đồng với cầu thủ từ Georgia, Serbia, và Ba Lan để nâng tầm đội bóng. Nhưng với Lykhovydov, hành trình này không chỉ là về thành tích. “Tôi luôn có cơ hội để dừng lại”, ông nói, nhưng không có dấu hiệu cho thấy ông sẽ làm vậy sớm. Trong bối cảnh chiến tranh, ông vẫn sống giấc mơ của mình, truyền cảm hứng cho những người xung quanh bằng sự kiên trì và đam mê không ngừng.