
Đôi lúc, cảm giác như đang xem một kỳ World Cup nơi đội tuyển quốc gia ra sân bốn lần trong ba ngày. Tuy nhiên, có một sự khác biệt lớn: hầu hết các cầu thủ của đội tuyển quốc gia Brazil đều thi đấu tại châu Âu, một số người trong số họ là những gương mặt xa lạ với công chúng Brazil. Ngược lại, giải đấu này đã mang đến cơ hội để các cầu thủ thi đấu thường xuyên trong giải quốc nội được tỏa sáng trên sân khấu toàn cầu.
Brazil đặc biệt coi trọng FIFA Intercontinental Cup, giải đấu nơi các nhà vô địch câu lạc bộ từ mỗi châu lục đối đầu với nhau. Tuy nhiên, giải đấu này thường trở thành nỗi xấu hổ hàng năm khi các đội bóng Brazil mạnh nhất không thể cạnh tranh với các đội châu Âu và đôi khi bị vượt qua bởi các đội từ các châu lục khác. Một trong những lý do, đó là vì nó diễn ra vào cuối mùa giải Nam Mỹ đầy mệt mỏi, khi các cầu thủ không ở trạng thái đỉnh cao.
Club World Cup thì khác. Lần này, mọi thứ đều ủng hộ họ. Các đội bóng đang ở giữa mùa giải, người hâm mộ tạo cảm giác như đang thi đấu trên sân nhà, và đặc biệt với Flamengo và Palmeiras, như những vận động viên Olympic, họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị để đạt đỉnh phong độ đúng thời điểm này.

Đây thực sự là một cơ hội lớn. Bóng đá Brazil đã tận dụng cơ hội để chứng minh rằng các đội bóng của họ có thể cạnh tranh ở đẳng cấp này. Việc Fluminense bị loại bởi chính sản phẩm lò đào tạo trẻ của họ, João Pedro – người ghi cả hai bàn cho Chelsea để loại đội bóng đến từ Rio de Janeiro – là một biểu tượng rõ nét.
Khoảng cách tài chính với bóng đá châu Âu hàng đầu là không thể phủ nhận. Để dễ hình dung, Agustín Canobbio, cầu thủ đắt giá nhất trong đội hình Fluminense tham dự Club World Cup, được mua với giá 6 triệu euro từ Athletico Paranaense vừa xuống hạng. Trong khi đó, Fluminense đã nhận 11,5 triệu euro từ Watford cho João Pedro vào năm 2020, và anh đã tạo ra gần 100 triệu euro phí chuyển nhượng kể từ đó.
Trong tương lai gần, Brazil sẽ tiếp tục mất đi những ngôi sao của mình. Ví dụ, tài năng trẻ mới nhất, Estêvão – cầu thủ triển vọng nhất kể từ Neymar – đã thể hiện tài năng trước khi hoàn tất việc chuyển đến Chelsea từ Palmeiras. Igor Jesus, tiền đạo xuất sắc của Botafogo, đã gia nhập Nottingham Forest. Gerson, tiền vệ tấn công mạnh mẽ của Flamengo, chuyển đến Zenit St. Petersburg. Làn sóng rời đi này sẽ không dừng lại.

Fluminense là đội Nam Mỹ duy nhất lọt vào bán kết Club World Cup. Tuy nhiên, bóng đá Brazil đã tìm ra chiến lược để đối phó với tình hình này. Thứ nhất, các câu lạc bộ sử dụng tiền từ các vụ chuyển nhượng để đưa các cầu thủ trở lại từ châu Âu, hoặc là những cựu binh sắp kết thúc sự nghiệp (như Thiago Silva trở lại Fluminense đầy thành công) hoặc những cầu thủ tốt nhưng chưa đáp ứng được kỳ vọng. Thứ hai, Brazil giờ đây coi phần còn lại của Nam Mỹ như cách châu Âu đối xử với họ, tìm kiếm tài năng khắp lục địa: kết quả là một số cầu thủ quan trọng (như Giorgian de Arrascaeta của Flamengo từ Uruguay) là người nước ngoài. Không ai chơi hay hơn Jhon Arias, tiền vệ tấn công nhỏ con người Colombia, trong số các đội Brazil. Tổng cộng, 30 cầu thủ từ bảy quốc gia Nam Mỹ khác (trừ Bolivia và Peru) đã thi đấu cho các câu lạc bộ Brazil trong giải đấu.
Một trong những cái tên thú vị nhất là Álvaro Montoro, cầu thủ 18 tuổi người Argentina mới được Botafogo chiêu mộ từ Velez Sarsfield. Những lần ra sân từ băng ghế dự bị của anh trong giải đấu này cho thấy tiềm năng thực sự. Xu hướng này chắc chắn sẽ tiếp tục, khi Palmeiras vừa công bố việc ký hợp đồng với Ramón Sosa, cầu thủ chạy cánh người Paraguay, từ Nottingham Forest.
Một xu hướng khác giúp củng cố bóng đá Brazil: Với việc các câu lạc bộ châu Âu tập trung vào việc ký hợp đồng với các cầu thủ trẻ, các đội Brazil mất đi những tài năng triển vọng nhất, nhưng không nhất thiết là những cầu thủ tốt nhất của họ. Khi Flamengo vô địch Copa Libertadores năm 2019, hàng tiền vệ của họ là sự kết hợp giữa kinh nghiệm và tài năng ở độ chín. Có Éverton Ribeiro 30 tuổi, De Arrascaeta 25 tuổi, Bruno Henrique 28 tuổi, và Gabriel Barbosa 23 tuổi – người khi đó vừa trở lại sau thời gian không thành công ở châu Âu – dẫn đầu hàng công.
Một giải đấu Liên châu Mỹ, tại sao không?
Chắc chắn vẫn còn rất nhiều dư địa để cải thiện trong giải đấu quốc nội. Các câu lạc bộ vẫn không tự quản lý giải đấu của mình, dẫn đến một lịch thi đấu vô lý với quá nhiều trận đấu. Đơn cử như Fluminense đã chơi tới 70 trận trong cùng thời gian Chelsea đá 63 trận. Nhiều sân bóng có chất lượng kém, và xu hướng chuyển sang mặt sân nhân tạo gần đây đang vấp phải phản đối từ các ngôi sao dày dạn kinh nghiệm như Lucas Moura, Thiago Silva và Neymar, những người cho rằng đất nước này xứng đáng có điều kiện tốt hơn.
Cũng như các câu lạc bộ quá bận rộn tranh cãi về doanh thu truyền hình để cùng nhau tổ chức một giải đấu, các trận đấu trên sân thường diễn ra quyết liệt và đầy tranh cãi. Trận đấu giữa Palmeiras và Botafogo ở vòng 16 đội – chiến thắng 1-0 của Palmeiras sau hiệp phụ – là một trong những điểm nhấn không tích cực của Club World Cup. Nhưng nếu cải thiện được tính hấp dẫn, với tài năng được thể hiện, số lượng câu lạc bộ lớn tham gia, và lịch sử phong phú của bóng đá Brazil, không còn nghi ngờ gì nữa, giải vô địch Brazil có thể trở thành một điểm thu hút toàn cầu.

Có lẽ vài tuần qua đã hé lộ một tương lai khác, dù đó có thể là một mối nguy cho bóng đá Nam Mỹ nói chung. Gần một thập kỷ trước, đã có những nỗ lực hậu trường để tạo ra một giải vô địch liên Mỹ. Dù kế hoạch thất bại, ý tưởng này chắc chắn sẽ quay lại. Kể từ đó, các câu lạc bộ Brazil đã thống trị Copa Libertadores, giành chiến thắng trong sáu trận chung kết gần đây, với bốn trận là các cuộc đối đầu toàn Brazil. Sự thống trị này, từ bất kỳ quốc gia nào, là chưa từng có, và khó có thể bị thách thức. Những màn trình diễn đáng thất vọng của các gã khổng lồ Argentina như Boca Juniors và River Plate tại Club World Cup – cả hai đều bị loại từ vòng bảng – chỉ củng cố nhận định rằng Brazil đang vượt xa bóng đá câu lạc bộ Nam Mỹ, và các câu lạc bộ nước này đang bắt đầu hướng mắt về phía Bắc.
Họ sẽ càng chú ý hơn sau các trận đấu giữa Botafogo và Seattle Sounders, cũng như Palmeiras và Inter Miami, những trận đấu hấp dẫn, khó đoán và tiềm năng sinh lợi lớn. Những vấn đề hậu cần là rất lớn, vì châu Mỹ là một khu vực rộng lớn, nhưng sau những gì đã chứng kiến trong vài tuần qua, chắc chắn sẽ có những suy nghĩ về việc tổ chức nhiều trận đấu hơn giữa các câu lạc bộ từ hai bên bờ Rio Grande, ngăn cách 2 phần của châu Mỹ.